Thursday, January 16, 2014
Các bạn đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật
Các bạn đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật, vị quan tòa đã ra lệnh nghe lén chiếc máy này và tôi. Chiều hôm qua, lúc người đưa thư mang biên bản lại thì Oliphant đang đi ăn. Tôi đã cầm ngay lấy nó, mà không ghi vào danh sách theo như quy định. Tôi nhìn thấy một cơ hội, nhưng tôi cũng có một cảm giác kỳ quặc.
- Anh đang sợ.
- Anh biết rõ điều đó. Tại sao anh cứ phải nói nó ra? – Kellin hỏi bằng vẻ cáu kỉnh thù địch.
- Anh muốn tôi đi cùng, vì tôi có nhiều kinh nghiệm hơn trong những vụ như vậy. Ở một cuộc bắt giam vào đúng thời điểm thích hợp. Nhưng khi gặp chuyện khó xử, chuyện tế nhị, thì cả tôi cũng sợ. Nếu ta nói thẳng nó ra, ít nhất ta cũng ý thức rõ cảm giác của mình. Người ta không được phép tự lừa dối mình, Mike. Sợ hãi không phải là chuyện nhục nhã, chắc chắn người ta đã nói với anh như thế trong khóa đào tạo cách đây tới 20 năm. Không một ai đòi hỏi anh phải vào vai người hùng. Nếu anh thấy cần, anh có thể gọi cho trạm cảnh sát trực thuộc. Thậm chí rất ngắn hạn, để có thể né tránh được cái lỗ rò rỉ kia.
- Tôi biết, - Kellin cúng người nói. – Dù sao tôi cũng cám ơn anh là anh đã tới đây. Để tôi trả tiền ăn trưa.
- Thôi, đừng có quá nóng như thế chứ! Tối hôm nay tôi cũng vô tình chưa có việc gì làm. - Tôi không nhắc tới cuộc hẹn hò với một cô giáo ngọt ngào đến hút hồn. Rồi tôi sẽ tìm cách an ủi cô sau. Người ta đâu có tiếc gì một khi có bạn đồng nghiệp cầu xin ta trợ giúp!
Có ai đó ném một vốc xu vào hộp nhạc và không gian ngay lập tức tràn ngập những âm thanh khêu gợi. Trong một thoáng, tôi không nhìn thấy Mike Kellin khi có một nhóm thanh niên đi ngang qua chỗ anh để xuống khiêu vũ trong khoảng sản nhảy mờ tối phía sau phòng. Thêm một lần nữa, Mike Kellin bám chắc vào tay nắm của quầy bar. Anh nhìn thoáng xuống phía tôi rồi cầm cốc lên, và nhấm nháp món uống như một vị khách bình thường.
Anh ấy khá lắm, tôi nghĩ thầm. Hai chúng tôi vật vờ ở đây từ 8 giờ tối, giờ là 9 giờ rồi. Nói cho chính xác là 9 giờ kém 2 phút. Khi đến đây chúng tôi đi riêng. Làm như không quen nhau. Mỗi người cố gắng xoay xở với cái trò chờ đợi căng thẳng gặm nhấm thần kinh này.
Không một ai trong hai chúng tôi biết liệu Kellin có đoán đúng địa điểm hay không. Hay liệu gã đàn ông tự xưng là Mac kia thật ra nhắc đến một quán rượu hoàn toàn khác khi gã ra lệnh cho Elmar Rank đến gặp mình. Rank có nói đến khách sạn Atlantis, trong khi Mac chỉ nhắc đến một quán rượu. Nó có thể là bất kỳ một quán rượu nào nơi hai người đó đã thường xuyên gặp gỡ nhau để bàn luận về các tiêu chuẩn và các cuộc kiểm tra vật liệu. Cũng như để trả tiền và để nhận tiền.
Cũng dễ hiểu việc chúng tôi chọn khách sạn Atlantis, vì tên của khách sạn nay đã bị Rank buột miệng thốt lên. Khách sạn nằm ở phía tây của Đại Lộ số 10, cách nhà ga xe buýt và những cầu cảng mới bên dòng sông Hudson chỉ một vài quãng phố. http://xemphim1004.blogspot.com/
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment