Wednesday, January 22, 2014

Ánh mắt Trần Dũng dường như lạc vào khoảng không gian xa xôi mênh mông nào đó

Ánh mắt Trần Dũng dường như lạc vào khoảng không gian xa xôi mênh mông nào đó... đắm chìm... mênh mang... Rồi chàng tuổi trẻ họ Trần chầm chậm lôi trong ngực áo ra một tấm họa đồ. Tấm họa đồ do cụ Tam đại để lại. * * * * * Chuyến tàu Hà Nội - Lào Cai lao nhanh trên thiết lộ, tiếng bánh sắt âm vang như tiếng nghiến rít của một con quái vật khổng lồ từ thời tiền sử trở mình thúc giấc giữa đêm rừng mờ nhạt trăng sao. Trong toa riêng hạng nhất, Hoàng Đạt, Trần Dũng lặng lẽ ngồi đối ẩm bên cửa sổ, không ai nói một lời, chừng cả hai chàng tuổi trẻ cùng mãi theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Xế sau lưng Hoàng Đạt, trên chiếc giường sắt gắn liền vách, Ngọc Bích nằm quay mặt vào phía trong đang thiu thiu ngủ. Bỗng con tàu rít lên một hồi còi thé lạnh, chậm dần rồi dừng lại. Hoàng Đạt thò đầu ra cửa sổ quan sát bảo bạn : - Tới ga Yên Bái rồi! Giờ cậu nằm nghỉ cho khỏe, lát sẽ đổi phiên! Đường từ đây lên Lào Cai dạo này nghe nói không yên lắm, thỉnh thoảng vẫn xảy ra chuyện cướp bóc trên tàu! Cần chia nhau thức, phòng khi hữu sự! Trần Dũng khẽ gật đầu chầm chậm đứng lên về giường nằm. Hoàng Đạt ngồi một mình, mơ màng ngắm trăng liềm cài trên nền trời đen sẫm mênh mông... Ba hồi còi lại vang lảnh đêm sương, con tàu rùng mình chuyển bánh tiếp tục hành trình ngược lên phía Bắc. Chàng trai họ Hoàng châm một ấm trà Thái Nguyên hảo hạng, đốt thêm điều thuốc xì-gà Ắng lê, im lặng nhả khói. Chợt có tiếng động sau lưng, Hoàng Đạt quay lại. Ngọc Bích nhẹ nhàng đến bên chàng ngồi xuống. - Em ngủ tiếp cho khỏe! Mình anh thức đủ rồi! Đạt âu yếm vuốt tóc người yêu, Ngọc Bích ngả đầu lên vai chàng không đáp. Bốn mắt giao nhau, sâu thẳm, Hoàng Đạt liếc nhìn về phía Trần Dũng, đoạn từ từ cúi xuống đặt một cái hôn nồng cháy lên đôi môi hé mở chờ đón của nàng. Rất lâu hai người tuổi trẻ mới buông nhau ra, Ngọc Bích đỏ bừng má ngây ngất, vụng về vuốt lại nếp áo. - Tuyệt diệu! Hoàng Đạt lim dim mắt, buột miệng khẽ thốt. Thiếu nữ thoáng ngỡ ngàng hỏi lại : - Anh bảo sao? - Anh khen... nụ hôn tuyệt diệu! Đạt cười ranh mãnh khiến nàng càng thêm ngượng ngùng quay đi làm mặt giận. Thình lình có tiếng chân chạy rầm rập rồi cánh cửa bị xô rầm, mở tung. Ngọc Bích giật mình kêu lên, liền mấy bóng từ ngoài nhảy vọt vào trong toa, súng lục chĩa lăm lăm. Thảy đều bịt mặt, chỉ để mở dôi mắt, mũ rộng vành kéo sụp. Mộ tên dáng lực lưỡng chừng chỉ huy cả bọn, ve vẩy mũi súng ra lệnh : - Tất cả giơ tay lên, ngồi im tại chỗ! Nhúc nhích ta bắn nát sọ! Ngọc Bích lo lắng nhìn người yêu ngầm hỏi, Hoàng Đạt bình thản gật đầu đoạn làm theo lời bọn lạ. Xế trong góc toa Trần Dũng vẫn nằm im trên giường hình như chẳng hề hay biết chuyện xảy ra. - Lục soát người chúng! http://1005xemphim.blogspot.com/

No comments:

Post a Comment